2025-09-21

Mạng xã hội: Màu hồng, mặt tối và nghệ thuật ứng xử

 

Ngộ độc thông tin trong thời đại công nghệ số: Làm thế nào để sống bình yên và hạnh phúc?

Dương Thu Hương – Đúng và Sai dưới góc nhìn lịch sử và văn hóa

Trong đời sống văn học Việt Nam hiện đại, hiếm có tác giả nào gây nhiều tranh cãi như Dương Thu Hương. Từng là cô gái tuổi đôi mươi xung phong ra chiến trường, trải nghiệm tận mắt những ngày bom đạn khốc liệt ở Quảng Bình, Vĩnh Linh, bà bước vào văn học với niềm tin yêu cách mạng và khát vọng dâng hiến. Thế nhưng, từ một người lính văn công say mê lý tưởng, Dương Thu Hương đã trở thành nhà văn đối lập, công khai phê phán chế độ và bị xem là “chống phá cách mạng”. Lý lẽ nào khiến bà chuyển hướng, và những lý lẽ đó đúng hay sai?

Điều đầu tiên cần khẳng định là trong lập luận của Dương Thu Hương có những điểm đúng, phản ánh hiện thực khách quan. Bà là một trong số ít nhà văn dám phơi bày mặt trái của chiến tranh. Nếu như trước 1975, chiến tranh thường được văn học khắc họa như một bản hùng ca, thì trong trang viết của bà, chiến tranh hiện lên với đầy máu, nước mắt, sự chết chóc và bi kịch của kiếp người. Cách nhìn này không sai, bởi chiến tranh luôn tàn khốc, và việc giải ảo chiến tranh là một đóng góp quan trọng, giúp văn học Việt Nam bước gần hơn đến hiện thực đời sống. Sau 1975, khi đất nước thống nhất, bà tiếp tục phản ánh nỗi thất vọng trước bộ máy quan liêu, sự bất công và những biểu hiện tha hóa trong xã hội. Đây là những tồn tại có thật, được chính Đảng và Nhà nước thừa nhận trong công cuộc đổi mới. Khát vọng về tự do sáng tác và dân chủ cá nhân mà bà theo đuổi cũng là nhu cầu chính đáng của người nghệ sĩ. Chính vì vậy, Dương Thu Hương được nhiều bạn bè quốc tế ủng hộ, xem bà như biểu tượng của “tự do ngôn luận” ở Việt Nam.

Tuy nhiên, lý lẽ của Dương Thu Hương cũng bộc lộ nhiều hạn chế và sai lệch. Trước hết, bà tuyệt đối hóa cái nhìn bi kịch, chỉ tập trung vào bóng tối và nỗi đau, mà hầu như không ghi nhận những thành quả lớn của cách mạng như độc lập dân tộc, thống nhất đất nước hay cải thiện đời sống nhân dân. Sự phiến diện này khiến quan điểm của bà trở nên mất cân bằng. Thứ hai, bà không dừng lại ở phê phán để xây dựng, mà đi xa hơn: công khai phủ nhận cả chế độ xã hội chủ nghĩa, cho rằng con đường mà đất nước lựa chọn là không khả thi. Đây là điểm khác biệt cơ bản giữa một nhà văn phản biện và một nhà văn đối lập. Khi bà công khai bày tỏ lập trường ấy, đặc biệt trong bối cảnh quốc tế căng thẳng, tiếng nói của bà dễ dàng hòa vào luận điệu của truyền thông phương Tây. Chính điều này khiến nhiều người trong nước coi bà là “nói hộ” thế lực bên ngoài, làm giảm tính chính danh trong tranh luận.

Sự ủng hộ của bạn bè quốc tế đối với Dương Thu Hương vì thế cần được nhìn nhận thận trọng. Nó phản ánh giá trị nghệ thuật trong sáng tác của bà và sự trùng hợp với những giá trị mà phương Tây đề cao, như tự do cá nhân và nhân quyền. Nhưng sự ủng hộ ấy không đồng nghĩa với việc bà hoàn toàn đúng. Trong mắt nhiều người Việt Nam, bà đã rời bỏ vị trí người đồng hành, lựa chọn trở thành đối lập, và đó là một sự “ra đi” đầy tiếc nuối.

Nhìn từ hai phía, Dương Thu Hương vừa đáng nể vừa đáng tiếc. Đáng nể vì sự can đảm, dám nói, dám phơi bày những mảng tối mà nhiều người né tránh. Đáng tiếc vì sự cực đoan đã khiến bà phủ nhận tất cả, mất đi cơ hội đồng hành cùng đất nước trong hành trình đổi mới. Lý lẽ của bà đúng ở khát vọng nhân văn, nhưng sai ở sự phiến diện và cực đoan chính trị.

Kết lại, Dương Thu Hương là một hiện tượng phức tạp trong văn học Việt Nam đương đại. Bà vừa là nhân chứng trung thực của bi kịch chiến tranh và những bất cập xã hội, vừa là biểu tượng gây tranh cãi của sự đối lập chính trị. Sự thật về bà nằm ở giữa hai thái cực: không thể phủ nhận đóng góp của bà cho văn học, nhưng cũng không thể xem quan điểm cực đoan của bà là con đường đúng đắn cho dân tộc. Dương Thu Hương, vì thế, là một bài học về giới hạn giữa phê phán và đối lập, giữa dấn thân nghệ sĩ và lựa chọn chính trị.

2025-09-09

Yêu bản thân khi ta chẳng thấy điều gì để yêu

Yêu bản thân khi ta chẳng thấy điều gì để yêu

Có những giai đoạn trong đời, ta soi gương mà chỉ thấy một con người mệt mỏi, đầy khuyết điểm và thất bại. Ta nhìn quanh và dường như ai cũng thành công, còn mình thì lạc lối, chậm chạp, vô dụng. Trong những lúc ấy, lời khuyên “hãy yêu bản thân” nghe thật xa vời, thậm chí còn khiến ta thêm tổn thương – bởi ta không hề thấy bản thân có gì đáng để yêu.

Thực ra, yêu bản thân chưa bao giờ đồng nghĩa với việc phải thấy mình hoàn hảo hay phải có đủ lý do để tự hào. Yêu bản thân đơn giản là dám chấp nhận chính mình trong mọi trạng thái: cả mạnh mẽ lẫn yếu đuối, cả thành công lẫn thất bại. Giống như khi ta ôm một người bạn thân đang buồn, ta không cần họ chứng minh giá trị, ta chỉ ôm vì họ xứng đáng được yêu thương. Bản thân ta cũng như thế.

Có những ngày thật khó để tìm ra điểm tốt của mình, vậy thì hãy bắt đầu từ những việc nhỏ bé nhất. Ăn một bữa đủ chất thay vì bỏ mặc cơ thể. Cho mình đi ngủ sớm thay vì thức trắng trong vô vọng. Đi bộ vài phút để hít thở không khí. Những điều giản dị ấy chính là cách ta âm thầm nói với bản thân rằng: “Mình xứng đáng được chăm sóc”. Yêu không nhất thiết phải là cảm xúc bùng nổ, đôi khi chỉ là hành động nhỏ nhưng đều đặn, giống như tưới nước cho một hạt mầm.

Điều khiến ta dễ tổn thương hơn cả chính là so sánh. Ta nhìn người khác rồi thấy mình kém cỏi, quên mất rằng ai cũng có cuộc chiến riêng mà ta không hề hay biết. Hạnh phúc không đến từ việc chạy theo thước đo của xã hội, mà từ việc từng ngày trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Nếu hôm nay ta chỉ tiến được một bước nhỏ so với hôm qua, thế đã là đáng giá.

Một cách khác để yêu bản thân là thay đổi ngôn ngữ ta dùng với chính mình. Thường thì ta dịu dàng với người khác nhưng lại khắt khe với bản thân. Khi mệt mỏi, ta dễ buông lời trách móc: “Mình vô dụng quá”, trong khi có thể chỉ cần đổi thành: “Mình đang kiệt sức, nghỉ một chút rồi sẽ khác”. Những câu nói ấy tuy nhỏ nhưng tạo nên sức mạnh chữa lành rất lớn.

Và nếu vẫn thấy mình chẳng có gì đáng giá, hãy thử nhìn lại những khoảnh khắc ta đã trao đi. Có thể chỉ là một nụ cười với bệnh nhân, một lần lắng nghe bạn bè, một việc nhỏ giúp ai đó. Giá trị của ta không nằm hết ở thành tựu, mà ở những dấu ấn âm thầm ta để lại trong cuộc đời người khác.

Cuối cùng, quan trọng nhất là hãy cho phép bản thân “được chưa ổn”. Không ai lúc nào cũng mạnh mẽ, vui vẻ, hoàn hảo. Sự yếu đuối, sai lầm hay buồn bã cũng là một phần rất con người. Được phép yếu đuối không có nghĩa là ta bỏ cuộc, mà là ta đủ nhân hậu để không ép mình phải gồng mãi.

Yêu bản thân không phải là đích đến sẵn có, mà là hành trình rèn luyện từng ngày. Dù hôm nay ta chưa thấy điều gì đáng yêu ở chính mình, chỉ cần kiên nhẫn gieo những hạt mầm nhỏ bé của sự quan tâm, sự dịu dàng và sự chấp nhận – thì sớm muộn gì, ta cũng nhận ra: mình đã xứng đáng được yêu thương ngay từ đầu, chỉ là trước đây ta chưa kịp nhìn thấy mà thôi.

2025-09-08

“bộ nguyên tắc bỏ túi” để ứng phó khi gặp tình huống trong đời

“bộ nguyên tắc bỏ túi” để ứng phó khi gặp tình huống trong đời

1. Khi gặp vấn đề / sự cố

👉 “Tập trung vào giải pháp, không sa đà vào đổ lỗi.”
→ Giúp não giữ sự tỉnh táo, ưu tiên hành động thay vì tranh cãi.

2. Khi bị chỉ trích / hiểu lầm

👉 “Chọn lắng nghe để hiểu, hơn là phản ứng để thắng.”
→ Vừa giữ bình tĩnh, vừa giúp cải thiện quan hệ.

3. Khi thất bại

👉 “Xem thất bại như một bài học, không phải bản án.”
→ Giúp duy trì động lực và tự tin tiếp tục.

4. Khi thành công

👉 “Khiêm tốn để tiến xa, biết ơn để hạnh phúc.”
→ Giữ cho bản thân vững vàng, tránh ảo tưởng sức mạnh.

5. Khi căng thẳng / lo lắng

👉 “Kiểm soát được gì thì làm, không kiểm soát được thì buông.”
→ Tập trung năng lượng đúng chỗ, giảm áp lực tâm lý.

6. Khi mâu thuẫn với người khác

👉 “Đặt quan hệ lên trước cái tôi.”
→ Giúp tránh những đổ vỡ không đáng có.

7. Khi bị từ chối / mất mát

👉 “Không có cái mất nào vô nghĩa, nó dọn chỗ cho điều phù hợp hơn.”
→ Giúp nhẹ lòng và sẵn sàng cho cơ hội mới.

8. Khi phải ra quyết định quan trọng

👉 “Lựa chọn dựa trên giá trị, không chỉ dựa trên cảm xúc tức thời.”
→ Giúp quyết định có chiều sâu, ít hối tiếc.

9. Khi đứng trước sự thay đổi

👉 “Đón nhận thay đổi như một cơ hội học hỏi.”
→ Giúp dễ thích nghi và không bị mắc kẹt trong quá khứ.

10. Khi thấy người khác thành công hơn

👉 “So với chính mình hôm qua, không so với người khác hôm nay.”
→ Tập trung vào phát triển bản thân, tránh ganh tị.

📘 SỔ TAY PHƯƠNG CHÂM SỐNG

Khi gặp vấn đề: Tập trung vào giải pháp, không đổ lỗi.
Khi bị chỉ trích: Lắng nghe để hiểu, không phản ứng để thắng.
Khi thất bại: Xem thất bại như bài học, không phải bản án.
Khi thành công: Khiêm tốn để tiến xa, biết ơn để hạnh phúc.
Khi căng thẳng: Kiểm soát điều có thể, buông điều không thể.
Khi mâu thuẫn: Đặt quan hệ lên trước cái tôi.
Khi bị từ chối/mất mát: Mọi mất mát đều dọn chỗ cho điều phù hợp hơn.
Khi ra quyết định: Dựa trên giá trị, không chỉ cảm xúc tức thời.
Khi thay đổi: Đón nhận thay đổi như cơ hội học hỏi.
Khi thấy người khác thành công: So với chính mình hôm qua, không so với người khác hôm nay.

📘 Bộ nguyên tắc bỏ túi: Học tập – Làm việc – Phát triển bản thân

🎓 Học tập

Học để hiểu, không chỉ để nhớ.
Ôn lại ngay sau khi học – củng cố kiến thức thành trí nhớ dài hạn.
Tìm nguồn học từ nhiều góc nhìn – tránh lệ thuộc 1 tài liệu.
Dạy lại cho người khác – cách nhanh nhất để giỏi hơn.
Biến tò mò thành thói quen – luôn hỏi “vì sao” và “như thế nào”.

💼 Làm việc

Ưu tiên việc quan trọng trước việc khẩn cấp.
Hoàn thành > Hoàn hảo (xong rồi mới cải tiến).
Tập trung một việc trong một thời điểm (deep work).
Luôn đặt câu hỏi: “Việc này có đưa tôi gần hơn đến mục tiêu không?”
Làm việc nhóm: tôn trọng – lắng nghe – hỗ trợ.

🌱 Phát triển bản thân

Mỗi ngày tiến bộ 1% – nhỏ nhưng đều.
So sánh với chính mình hôm qua, không với người khác hôm nay.
Giữ kỷ luật hơn là chờ cảm hứng.
Rèn sức khỏe trước, thành công sau.
Ghi chép và tự phản tư – biến trải nghiệm thành tri thức.

2025-09-01

Những bản nhạc chậm của cuộc sống

Phim truyền hình Hàn Quốc Our Blues (Blues – Nơi đảo xanh) không chỉ là một tác phẩm giải trí, mà còn là bức tranh đời sống giàu tính nhân văn, gợi mở nhiều suy ngẫm về tình yêu, gia đình và nỗi đau riêng tư của mỗi con người. Đặt bối cảnh tại đảo Jeju yên bình, bộ phim sử dụng khung cảnh thiên nhiên thơ mộng làm nền để phác họa những gam màu phức tạp trong cuộc đời.

Điểm đặc biệt của Our Blues nằm ở cấu trúc “chuyện ngắn đan xen”. Thay vì chỉ xoay quanh một nhân vật trung tâm, phim kể nhiều câu chuyện nhỏ của những con người khác nhau – từ ngư dân, người buôn bán chợ trời, cho đến những người trẻ rời bỏ thành phố để tìm lại bản thân. Mỗi nhân vật là một “bản blues” với giai điệu riêng: buồn có, day dứt có, nhưng cũng chan chứa hy vọng. Cách kể chuyện này giống như những mảnh ghép, ghép lại thành bức tranh tổng thể về đời sống: dẫu ai cũng có nỗi đau thầm kín, nhưng sự kết nối, sẻ chia sẽ giúp con người đứng vững.

Không chỉ chạm đến nỗi buồn cá nhân, bộ phim còn mở ra những vấn đề xã hội rộng lớn: sự kỳ thị với những người bệnh, những định kiến về gia đình đơn thân, hay sự nặng nề của các mối quan hệ cha mẹ – con cái. Đặc biệt, những câu chuyện tình yêu trong Our Blues không tô hồng, mà chân thực, gần gũi, phản chiếu những thử thách thường nhật. Có những tình yêu dang dở, có tình yêu muộn màng, và cả tình yêu phải vượt qua sự khắc nghiệt của bệnh tật. Chính sự đa dạng này khiến khán giả nhìn thấy bản thân mình trong từng nhân vật, đồng cảm với nỗi đau, và hy vọng vào sự hàn gắn.

Một yếu tố đáng chú ý là cách phim khai thác vẻ đẹp của đảo Jeju. Những cảnh biển xanh, chợ cá tấp nập, cánh đồng gió mênh mang không chỉ là bối cảnh, mà còn là “nhân vật thầm lặng”, tượng trưng cho sự chở che, tái sinh. Biển có lúc dữ dội, có lúc lặng yên – giống như đời người, nhiều bão tố nhưng cũng có khoảnh khắc dịu dàng.

Our Blues không đi theo lối kể kịch tính gay cấn, mà nhẹ nhàng, lắng đọng, đôi khi chậm rãi như một bản nhạc nền. Nhưng chính sự chậm rãi ấy lại làm người xem suy ngẫm nhiều hơn về những giá trị bình dị: một bữa cơm chung, một cái ôm xoa dịu, hay chỉ đơn giản là sự hiện diện của người thân trong những lúc khó khăn.

Tóm lại, Our Blues – Nơi đảo xanh là tác phẩm không chỉ để xem, mà để cảm, để sống chậm lại và soi chiếu vào chính mình. Bộ phim nhắc nhở rằng ai cũng mang trong lòng những vết thương, nhưng bằng sự tử tế và thấu hiểu, chúng ta có thể cùng nhau chữa lành. Giữa nhịp sống hiện đại nhiều bộn bề, Our Blues giống như một lời thì thầm: hạnh phúc đôi khi không nằm ở những điều to tát, mà ở việc biết nắm tay nhau đi qua những mùa bão giông.



2025-08-31

Bản giao hưởng của cuộc sống

Bộ phim When Life Gives You Tangerines (tựa gốc Pokssak Sogasuda) ra mắt năm 2025 đã nhanh chóng trở thành một hiện tượng toàn cầu với câu chuyện đời thường nhưng sâu sắc, giàu tính nhân văn. Đây là tác phẩm thuộc dòng melodrama kéo dài qua nhiều thập niên, tái hiện không chỉ hành trình cá nhân của những con người bình dị ở đảo Jeju mà còn phản chiếu sự biến động của xã hội Hàn Quốc trong suốt nửa thế kỷ.

Câu chuyện khởi nguồn từ Ae-sun, cô gái mồ côi mẹ từ nhỏ, phải sống nương nhờ nhà họ hàng và luôn mang trong mình cảm giác lạc lõng. Bên cạnh cô là Gwan-sik, cậu bạn hiền lành, chất phác, âm thầm che chở suốt tuổi thơ và dần trở thành trụ cột tinh thần cho Ae-sun. Tình cảm của họ không bùng nổ dữ dội mà phát triển âm thầm, bền bỉ, như nhịp sống của chính hòn đảo Jeju. Mối quan hệ ấy được nối dài qua thế hệ con cái, đặc biệt là cô con gái Geum-myeong, để rồi câu chuyện gia đình, tình yêu, và nghị lực sống trở thành một mạch chảy xuyên suốt từ những năm 1960 đến đầu thế kỷ XXI.

Phim gây ấn tượng bởi cách kể chuyện phi tuyến tính, khi nhiều sự kiện được tái hiện qua ký ức và lời dẫn giàu chất thơ. Chính cấu trúc ấy khiến mạch phim vừa có tính sử thi vừa giàu chất trữ tình, đưa khán giả đi từ những biến cố cá nhân đến những bước ngoặt lịch sử lớn của Hàn Quốc. Không phải ngẫu nhiên mà tiêu đề phim mang hai lớp nghĩa. Trong tiếng địa phương Jeju, Pokssak Sogasuda được hiểu là “Bạn đã rất vất vả rồi”, như một lời tri ân và khích lệ những con người bình thường. Bản dịch tiếng Anh When Life Gives You Tangerines lại gợi nhắc đến thành ngữ quen thuộc “when life gives you lemons, make lemonade”, chỉ sự biến cay đắng thành ngọt ngào. Với đặc sản quýt của Jeju, tiêu đề này vừa gắn với bối cảnh vừa thể hiện tinh thần lạc quan, kiên cường mà bộ phim muốn gửi gắm.

Điều làm nên sức hút của tác phẩm không chỉ nằm ở cốt truyện mà còn ở không khí giàu tính văn hóa. Hình ảnh những người phụ nữ haenyeo lặn biển, những mùa hoa cải vàng rực, những vườn quýt trĩu quả hay nhịp sinh hoạt yên bình nơi làng đảo đều được khắc họa đầy tinh tế. Đó không đơn thuần là bối cảnh, mà trở thành biểu tượng cho sức sống bền bỉ và vẻ đẹp của những điều bình dị. Trong đó, Ae-sun hiện lên như một hình ảnh ẩn dụ: một trái quýt tưởng chừng mong manh nhưng lại chứa đựng sức mạnh tiềm ẩn để vượt qua mọi khắc nghiệt của cuộc đời.

Bộ phim cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của tình cảm gia đình và cộng đồng. Dù Ae-sun từng bị xem là người ngoài trong chính nhà của mình, cô vẫn tìm thấy một “gia đình thật sự” nhờ sự yêu thương và gắn bó với Gwan-sik cùng những người dân xung quanh. Qua đó, bộ phim gợi mở một định nghĩa rộng hơn về gia đình: đó không chỉ là huyết thống, mà là nơi ta được sẻ chia, nâng đỡ và yêu thương.

Với lối kể chậm rãi, nhiều tầng lớp ý nghĩa và sự kết hợp giữa hình ảnh thơ mộng với nỗi đau hiện thực, When Life Gives You Tangerines không phải là một tác phẩm dễ xem đối với những ai tìm kiếm sự giải trí nhanh chóng. Nhưng chính sự “khó tính” này lại làm nên sức sống lâu dài cho bộ phim. Nó khiến khán giả phải dừng lại, suy ngẫm và trân trọng những nỗ lực thầm lặng của những con người bình thường – những người dù trải qua bao gian khó vẫn không ngừng vươn lên để biến trái đắng thành vị ngọt.

Kết lại, When Life Gives You Tangerines là một bản giao hưởng dịu dàng nhưng sâu lắng, kết hợp giữa tình yêu đôi lứa, tình cảm gia đình và tình người trong cộng đồng. Bộ phim khẳng định rằng sức mạnh để vượt qua cay đắng không đến từ những phép màu lớn lao, mà từ sự kiên cường, lòng biết ơn và tình yêu thương chân thành. Khi cuộc đời trao cho ta “những trái quýt”, dù có chua chát đến đâu, ta vẫn có thể biến chúng thành vị ngọt của nghị lực và hạnh phúc.



Chữa lành từ những điều bình dị

Hometown Cha-Cha-Cha là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc ra mắt năm 2021, nhanh chóng chiếm được tình cảm của khán giả không chỉ ở Hàn Quốc mà còn ở nhiều quốc gia khác. Bộ phim kể về mối tình nhẹ nhàng giữa nữ nha sĩ Yoon Hye-jin và anh chàng “tổ trưởng” Hong Du-sik ở làng ven biển Gongjin. Nhưng hơn cả một câu chuyện tình yêu, Hometown Cha-Cha-Cha còn là bản hòa ca về cuộc sống cộng đồng, sự chữa lành và giá trị của những điều bình dị.

Bộ phim mở đầu với hành trình của Hye-jin – một nha sĩ trẻ, tài giỏi, đầy tham vọng, nhưng lại bất mãn với môi trường làm việc ở thành phố. Quyết định đến sống và mở phòng khám ở Gongjin của cô chính là bước ngoặt, khi một người vốn quen với sự cạnh tranh khốc liệt và nhịp sống vội vàng phải tập làm quen với sự chậm rãi, đơn giản của một làng chài ven biển. Tại đây, cô gặp Du-sik – một chàng trai tốt bụng, có mặt ở mọi nơi để giúp đỡ người dân, từ việc nhỏ đến việc lớn. Đằng sau vẻ ngoài vui vẻ, lạc quan của Du-sik lại ẩn chứa nhiều tổn thương chưa được chữa lành.

Điểm đặc biệt của Hometown Cha-Cha-Cha là cách bộ phim khai thác tình yêu và đời sống cộng đồng một cách dung dị. Tình yêu giữa Hye-jin và Du-sik không được xây dựng bằng những bi kịch kịch tính, mà phát triển qua những khoảnh khắc đời thường: cùng nhau ăn uống, trò chuyện, chia sẻ công việc, và dần dần thấu hiểu lẫn nhau. Bên cạnh câu chuyện tình yêu, phim còn dành nhiều thời lượng để khắc họa đời sống của người dân làng Gongjin. Mỗi nhân vật phụ – từ bà lão bán cá, chủ cửa hàng tạp hóa, cho đến cặp đôi trung niên – đều có một câu chuyện riêng. Những mảnh ghép ấy tạo nên bức tranh cộng đồng vừa chân thật vừa ấm áp, cho thấy rằng hạnh phúc không chỉ đến từ tình yêu đôi lứa mà còn từ sự kết nối giữa người với người.

Một thông điệp quan trọng mà bộ phim gửi gắm chính là sự chữa lành. Cả Hye-jin lẫn Du-sik đều mang những vết thương tâm hồn: một người lạc lõng giữa thành phố, một người bị quá khứ ám ảnh. Nhưng nhờ có tình yêu, nhờ sự sẻ chia của cộng đồng, họ dần vượt qua nỗi đau và tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Hometown Cha-Cha-Cha vì thế không chỉ làm khán giả mỉm cười với những tình tiết hài hước, mà còn khiến nhiều người rơi nước mắt khi nhận ra giá trị của sự đồng cảm và yêu thương.

Bên cạnh nội dung, cảnh quay của phim cũng là một yếu tố gây ấn tượng mạnh. Những thước phim ghi lại vẻ đẹp thanh bình của biển cả và làng chài Gongjin mang đến cho khán giả cảm giác thư thái, gợi nhắc rằng đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là được sống chậm lại, hít thở không khí trong lành và nhìn ngắm cảnh đẹp bình dị xung quanh.

Kết lại, Hometown Cha-Cha-Cha là một tác phẩm dung dị nhưng giàu sức sống, khắc họa một tình yêu chân thành cùng sự gắn kết cộng đồng đầy nhân văn. Bộ phim như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng trong cuộc sống hối hả, chúng ta đều cần một nơi để dừng chân, để được chữa lành và tìm thấy niềm vui từ những điều nhỏ bé. Không cần phải là thành công rực rỡ hay tình yêu cuồng nhiệt, đôi khi, hạnh phúc chỉ là sự bình yên nơi trái tim và sự gắn bó giữa con người với con người.



Hành trình giải phóng bản thân

Bộ phim My Liberation Notes (Nhật ký tự do của tôi) của Hàn Quốc ra mắt năm 2022 đã để lại nhiều dư âm trong lòng khán giả bởi sự tinh tế trong cách kể chuyện và chiều sâu tâm lý nhân vật. Không cần đến những tình tiết gay cấn hay cao trào dữ dội, bộ phim chậm rãi phác họa cuộc sống bình thường nhưng đầy trăn trở của ba anh em trong một gia đình ở vùng ngoại ô Seoul, cùng với sự xuất hiện của một người đàn ông bí ẩn. Chính sự chậm rãi này lại trở thành điểm nhấn, khiến khán giả soi chiếu vào chính đời mình và tự hỏi: ta đang sống để làm gì, và ta có đang thực sự “giải phóng” bản thân hay không?

Câu chuyện xoay quanh ba anh em nhà Yeom, mỗi người mang trong mình một nỗi niềm riêng. Người anh cả Chang-hee ngoài ba mươi, mỏi mệt trong công việc và thất bại trong các mối quan hệ, lúc nào cũng thấy mình bất lực. Người chị Ki-jeong bước vào tuổi trung niên, nôn nóng tìm kiếm một tình yêu để thoát khỏi sự đơn điệu của cuộc sống. Còn cô em út Mi-jeong – nhân vật trung tâm của phim – thì sống lặng lẽ, ít nói, luôn cảm thấy trống rỗng, chỉ mong được “giải phóng” khỏi cái cảm giác tẻ nhạt và vô nghĩa đang bủa vây. Họ gặp gỡ Mr. Gu, một người đàn ông mang quá khứ nhiều bí mật, trầm lặng và u tối. Sự hiện diện của ông trở thành chất xúc tác để cả ba anh em, và ngay cả bản thân ông, từng bước nhìn lại cuộc đời mình và dám đối diện với những khát vọng ẩn sâu.

Điểm đặc biệt của My Liberation Notes không nằm ở kịch bản phức tạp, mà ở cách khai thác những vấn đề tưởng chừng nhỏ nhặt trong cuộc sống: nỗi mệt mỏi khi đi làm, sự nhàm chán lặp đi lặp lại mỗi ngày, cảm giác cô đơn ngay cả khi ở trong gia đình. Bộ phim giống như một tấm gương phản chiếu nỗi niềm của rất nhiều người trẻ lẫn người trưởng thành trong xã hội hiện đại. “Giải phóng” ở đây không phải là trốn chạy khỏi thực tại, mà là dám thừa nhận sự mệt mỏi, dám bày tỏ nhu cầu được yêu thương, và cuối cùng là học cách sống thành thật với chính mình.

Trong hành trình đó, Mi-jeong là hiện thân rõ ràng nhất cho khát vọng tìm lại tự do nội tâm. Cô đại diện cho những tâm hồn trầm lặng nhưng khát khao được kết nối, khát khao thoát khỏi cái vỏ bọc vô hình. Mr. Gu, với quá khứ nhiều tổn thương, lại cho thấy một sự thật khác: dù cuộc đời có nhiều bóng tối, chúng ta vẫn có thể tìm thấy ánh sáng khi gặp được một người chịu lắng nghe và đồng hành. Còn Chang-hee và Ki-jeong mang đến sự đồng cảm bởi họ quá đỗi bình thường: một người loay hoay với thất bại, một người loay hoay với tuổi tác. Chính sự “bình thường” ấy khiến bộ phim trở nên gần gũi và chân thật hơn bao giờ hết.

Thông điệp mà My Liberation Notes gửi gắm thật ra rất giản dị: con người chỉ có thể tìm thấy sự giải phóng khi sống đúng với cảm xúc của mình. Được quyền yếu đuối, được quyền bất toàn, và được quyền khao khát yêu thương – đó là những gì bộ phim nhắc nhở chúng ta. Không phải ai cũng cần trở thành một phiên bản rực rỡ, thành công hay phi thường. Đôi khi, chỉ cần được sống thật, được lắng nghe và được yêu thương, ấy đã là một sự giải phóng lớn lao.

Kết lại, My Liberation Notes không phải là một tác phẩm dành cho những ai tìm kiếm sự kịch tính hay giải trí nhanh chóng. Nó giống như một cuốn nhật ký, chậm rãi và tĩnh lặng, nhưng lại có sức lay động sâu xa. Xem xong bộ phim, mỗi người đều ít nhiều tự hỏi: liệu mình có đang sống đúng với bản thân? Liệu mình đã đủ can đảm để giải phóng những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu? Và chính từ những câu hỏi ấy, ta bắt đầu cuộc hành trình tìm lại sự tự do thật sự trong tâm hồn mình.



2025-08-29

🍵 Chè đậu đỏ & chuyện tình duyên

🍵 Chè đậu đỏ & chuyện tình duyên

Người ta thường nói: ăn chè đậu đỏ trong ngày Thất Tịch thì sẽ có người yêu.
Nhưng nghĩ kỹ, có lẽ cái “bí quyết” không nằm trong hạt đậu đỏ, mà nằm ở việc bạn dám thể hiện rằng mình đang độc thân, sẵn sàng mở lòng.

Khi ai đó đăng hình bát chè đậu đỏ, họ đang gửi đi một tín hiệu:
👉 “Tôi chưa có ai, và tôi mong chờ một nhân duyên.”

Trong cuộc sống cũng vậy, nếu bạn không nói ra, không bộc lộ, thì người khác đâu thể biết. Chỉ khi bạn chủ động “phát tín hiệu”, cơ hội mới tìm đến.

Vậy nên, ăn chè đậu đỏ chỉ là cái cớ.
Điều quan trọng là dám bày tỏ để duyên lành gõ cửa.



2025-08-05

Múa rối nước – và những điều luyến tiếc

Tôi đi xem múa rối nước ở Nhà hát Múa rối Thăng Long.

Múa rối thật đẹp, thật độc đáo – một loại hình nghệ thuật sân khấu dân gian truyền thống ra đời từ nền văn minh lúa nước, là một sáng tạo đặc trưng và tự hào của người Việt Nam.

Bi kịch đời người và cách mà ta đối diện

Tôi vừa đi xem bộ phim Mang mẹ đi bỏ.
Bộ phim để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc sâu sắc, và cả những ám ảnh về bi kịch của đời người.