MƯA ĐỎ
Để nắng vàng rực rỡ trên mảnh đất Việt Nam hòa bình hôm nay
---
Mưa đỏ – một tác phẩm điện ảnh về trận chiến 81 ngày đêm bảo
vệ Thành cổ Quảng Trị (từ 28/6 đến 16/9/1972) – một trong những trận chiến ác
liệt nhất trong Chiến dịch Xuân Hè 1972 của Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam
chống lại sự tái chiếm của quân Mỹ và Việt Nam Cộng hòa. Mặc dù đối phương
cuối cùng đã chiếm lại được Thành cổ sau 81 ngày đêm, nhưng sự kháng cự kiên cường
của quân và dân Việt Nam đã gây tổn thất nặng nề, kéo dài kế hoạch của địch và
thể hiện tinh thần "Không có gì quý hơn độc lập, tự do".
---
Đương thời thanh niên nhiều mơ ước, cha ông ta đã gác lại những
ước mơ và niềm vui cá nhân để lên đường theo tiếng gọi của Tổ quốc. Họ biết rằng
đợi chờ họ phía trước là súng đạn, bom mìn, là tan tác đau thương, nhưng họ vẫn
lên đường vì những người thân yêu, vì làng quê được yên ấm. Những chuyến tàu
đưa hàng ngàn tân binh nam tiến trong tiếng khóc bịn rịn chia ly của người ở lại,
tiếng cười xòa an ủi và hứa hẹn ngày trở về của những chàng trai quả cảm và quyết
tâm.
Và chiến trường mở ra trước mắt, dù đã nghe đã biết, đã hiểu
sự tàn khốc của chiến tranh nhưng sao cho khỏi kinh hoàng, thảng thốt, sợ hãi
khi dấn thân vào cuộc chiến thực sự. Là con người ai mà không biết sợ hãi. Đồng
đội ngày gặp mặt hớn hở chào hỏi là thế, đùa vui là thế, nay còn là mảnh vụn lẫn
vào bùn đất trận địa. Bom đạn như mứa trút xuống, hòa cùng máu đỏ, ám ảnh đến tột
cùng.
Có anh học sinh chưa đủ 18 tuổi, nhỏ bé đến mặc quần lính
cũng tụt suốt, vậy mà hăng hái viết thư máu để xin đặc cách ra tiền tuyến, háo
hức được đánh giặc ghi công. Ai chê thì anh bảo anh tuy nhỏ nhưng anh có cái to
lắm. Đó là cái gan đánh giặc. Sự ngây thơ hồn nhiên đã bị lửa đạn đốt cháy. Lửa
đạn vùi anh xuống lòng sông Thạch Hãn cùng bao đồng đội.
Có anh sinh viên điêu khắc, lúc nghỉ ngơi anh tranh thủ khắc
tên đồng đội lên tấm nhôm rồi cho vào lọ penicillin đưa cho mỗi người. “Nhỡ chết
đi, sau này người ta còn thấy tên tuổi để mà đưa về gia đình” khiến tôi nhói
tim. Sẽ chết đấy, nhưng biết sao được, nguyện vọng cuối cùng ấy chỉ nhỏ bé nhưng
cũng thật mong manh. Biết bao anh hùng không tên vẫn nằm lại nơi ấy.
Có anh nông dân nọ, chữ không rành rọt nhưng là tiểu đội trưởng,
anh đã gặp bao lớp người và cũng tiễn đưa bao lớp người. Lòng nặng trĩu hơn ai
hết nhưng lại là người luôn lạc quan, luôn tạo tiếng cười cho anh em, luôn dành
chút lương lực lại cho người khác. Nhưng rồi cuộc chiến cũng xé toạc sinh linh
kiên cường ấy, trái tim tôi cũng bị đau đớn, nước mắt chảy dài không ngớt.
Có bác sĩ nọ, căng mình ra để cố giành lấy sự sống cho những
chiến sĩ bị thương, thiếu thuốc men, thiếu nước sạch, có những ca phải cắt cụt
mà không có thuốc tê, tưởng như muốn chết quách đi cho rồi nhưng vẫn phải cố sống,
vì còn sống là còn hy vọng.
---
Cuộc chiến kết thúc, bao tuổi trẻ đã mãi dừng lại, những người
còn sống mang nỗi đau và bước tiếp. Cái giá của hòa bình là quá lớn. Mỗi người
chúng ta, cần hiểu và bảo vệ hòa bình này như một trách nhiệm không thể nào chối
bỏ.
Dịp 2 tháng 9 này, kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành
công và Quốc khánh Việt Nam (2/9/1945 - 2/9/2025), hãy khắc ghi công ơn của các
thế hệ đi trước và nhắc nhở bản thân phải sống sao cho xứng đáng.
No comments:
Post a Comment