2025-09-09

Yêu bản thân khi ta chẳng thấy điều gì để yêu

Yêu bản thân khi ta chẳng thấy điều gì để yêu

Có những giai đoạn trong đời, ta soi gương mà chỉ thấy một con người mệt mỏi, đầy khuyết điểm và thất bại. Ta nhìn quanh và dường như ai cũng thành công, còn mình thì lạc lối, chậm chạp, vô dụng. Trong những lúc ấy, lời khuyên “hãy yêu bản thân” nghe thật xa vời, thậm chí còn khiến ta thêm tổn thương – bởi ta không hề thấy bản thân có gì đáng để yêu.

Thực ra, yêu bản thân chưa bao giờ đồng nghĩa với việc phải thấy mình hoàn hảo hay phải có đủ lý do để tự hào. Yêu bản thân đơn giản là dám chấp nhận chính mình trong mọi trạng thái: cả mạnh mẽ lẫn yếu đuối, cả thành công lẫn thất bại. Giống như khi ta ôm một người bạn thân đang buồn, ta không cần họ chứng minh giá trị, ta chỉ ôm vì họ xứng đáng được yêu thương. Bản thân ta cũng như thế.

Có những ngày thật khó để tìm ra điểm tốt của mình, vậy thì hãy bắt đầu từ những việc nhỏ bé nhất. Ăn một bữa đủ chất thay vì bỏ mặc cơ thể. Cho mình đi ngủ sớm thay vì thức trắng trong vô vọng. Đi bộ vài phút để hít thở không khí. Những điều giản dị ấy chính là cách ta âm thầm nói với bản thân rằng: “Mình xứng đáng được chăm sóc”. Yêu không nhất thiết phải là cảm xúc bùng nổ, đôi khi chỉ là hành động nhỏ nhưng đều đặn, giống như tưới nước cho một hạt mầm.

Điều khiến ta dễ tổn thương hơn cả chính là so sánh. Ta nhìn người khác rồi thấy mình kém cỏi, quên mất rằng ai cũng có cuộc chiến riêng mà ta không hề hay biết. Hạnh phúc không đến từ việc chạy theo thước đo của xã hội, mà từ việc từng ngày trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Nếu hôm nay ta chỉ tiến được một bước nhỏ so với hôm qua, thế đã là đáng giá.

Một cách khác để yêu bản thân là thay đổi ngôn ngữ ta dùng với chính mình. Thường thì ta dịu dàng với người khác nhưng lại khắt khe với bản thân. Khi mệt mỏi, ta dễ buông lời trách móc: “Mình vô dụng quá”, trong khi có thể chỉ cần đổi thành: “Mình đang kiệt sức, nghỉ một chút rồi sẽ khác”. Những câu nói ấy tuy nhỏ nhưng tạo nên sức mạnh chữa lành rất lớn.

Và nếu vẫn thấy mình chẳng có gì đáng giá, hãy thử nhìn lại những khoảnh khắc ta đã trao đi. Có thể chỉ là một nụ cười với bệnh nhân, một lần lắng nghe bạn bè, một việc nhỏ giúp ai đó. Giá trị của ta không nằm hết ở thành tựu, mà ở những dấu ấn âm thầm ta để lại trong cuộc đời người khác.

Cuối cùng, quan trọng nhất là hãy cho phép bản thân “được chưa ổn”. Không ai lúc nào cũng mạnh mẽ, vui vẻ, hoàn hảo. Sự yếu đuối, sai lầm hay buồn bã cũng là một phần rất con người. Được phép yếu đuối không có nghĩa là ta bỏ cuộc, mà là ta đủ nhân hậu để không ép mình phải gồng mãi.

Yêu bản thân không phải là đích đến sẵn có, mà là hành trình rèn luyện từng ngày. Dù hôm nay ta chưa thấy điều gì đáng yêu ở chính mình, chỉ cần kiên nhẫn gieo những hạt mầm nhỏ bé của sự quan tâm, sự dịu dàng và sự chấp nhận – thì sớm muộn gì, ta cũng nhận ra: mình đã xứng đáng được yêu thương ngay từ đầu, chỉ là trước đây ta chưa kịp nhìn thấy mà thôi.

No comments: