2025-08-05

Bi kịch đời người và cách mà ta đối diện

Tôi vừa đi xem bộ phim Mang mẹ đi bỏ.
Bộ phim để lại trong tôi rất nhiều cảm xúc sâu sắc, và cả những ám ảnh về bi kịch của đời người.

Một người mẹ mắc bệnh, lúc tỉnh lúc mê, khi như trẻ thơ, khi lại ngây dại. Bà vô tình trở thành gánh nặng của đứa con nghèo khó, vốn cũng đang mang trong mình bệnh tật, thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh. Cuộc sống của họ sao lại bế tắc đến nhường ấy? Và rồi, có những lúc, ta chọn sự giải thoát bằng cách buông bỏ…

Nhưng bi kịch thực sự là ở chỗ: điều ta buông bỏ ấy, đôi khi lại chính là điều quý giá nhất trong cuộc đời ta. Đến khi nhận ra thì bản thân ta đã trống rỗng đến thảm thương. Và khoảnh khắc vỡ òa khi nhận ra rằng ta vẫn còn cơ hội, rằng điều quý giá ấy chưa mất đi, rằng mình vẫn có thể sửa sai — khoảnh khắc đó khiến tôi không kìm được nước mắt.

Tôi nhớ về mẹ tôi. Có lần, khi xem những phóng sự về các nạn nhân chất độc da cam, về những người mẹ dành cả cuộc đời lam lũ để chăm lo cho đứa con tật nguyền. Tôi đã hỏi mẹ mình:
“Nếu con là một đứa trẻ bất hạnh như vậy, thì mẹ có còn thương con không?”
Tôi bất ngờ vì mẹ trả lời rất nhẹ nhàng:
“Mẹ còn thương hơn ấy chứ. Dù đau lòng, nhưng vẫn thương. Không chỉ vì yêu mà còn vì thương cảm với nỗi bất hạnh con mang.”
Một con người, làm sao có thể vô tâm trước nỗi bất hạnh của người khác.
Huống chi là một người mẹ.

Tôi lại nghĩ đến những bệnh nhân của mình. Rồi nghĩ đến chính bản thân mình.
Hình như mỗi người chúng ta, vào một thời điểm nào đó trong đời, cũng sẽ phải đi qua những nỗi bất hạnh. Có những bất hạnh ta vượt qua được. Có những bất hạnh khiến ta chìm sâu, khiến tâm trí như bị đời đè nặng xuống tận cùng. Có người buông xuôi, rồi gục ngã.

Mỗi người ai cũng sẽ đều có cách riêng để đối diện. Tôi thật sự được truyền cảm hứng bởi những cách đối diện đầy lạc quan. Nỗi bất hạnh có thể không mất đi nhưng hãy mang niềm tin đầy ắp trong tim, nỗ lực sống trọn từng phút giây, trân trọng từng khoảnh khắc khi ta còn được hiện hữu trong đời. Bạn sẽ thấy rằng, bạn đã sống hết mình, và đó chính là điều quý giá nhất.



No comments: