Tác giả : Khánh Hoài
Mẹ tôi, giọng khản đặc, từ trong màn nói vọng ra:
- Thôi hai đứa liệu mà đem chia đồ chơi ra đi.
Vừa nghe thấy thế, em tôi bất giác run lên bần bật, kinh
hoàng đưa cặp mắt tuyệt vọng nhìn
tôi. Cặp mắt đen của em lúc này buồn thăm thẳm, hai bờ mi đã sưng mọng lên vì khóc nhiều.
Đêm qua, lúc nào chợt tỉnh, tôi cũng nghe tiếng khóc nức nở,
tức tưởi của em. Tôi cứ phải cắn chặt môi để khỏi bật lên tiếng
khóc to, nhưng nước mắt cứ tuôn ra như suối,
ướt đẫm cả gối và hai cánh tay áo.
Sáng nay dậy sớm, tôi khẻ mở cửa rón rén đi ra vườm, ngồi xuống
gốc cây hồng xiêm. Chợt thấy động
phía sa, tôi quay lại: em tôi đã theo ra từ lúc nào. Em lặng lẽđặt tay lên vai
tôi. Tôi kéo em ngối xuống và khẽ vuốt lên mái tóc.
Chúng tôi cứ ngồi im như vậy. Đằng đông, trời hửng dần. Những
bông hoa thược dược trong vườn đã thoáng hiện trong màn sương sớm và bắt đầu
khoe bộ cánh rực rỡ của mình. Lũ chim sâu (2) nhảy nhót trên cành và chiêm chiếp
kêu. Ngoài đường, tiếng xe máy, tiếng ô to và tiềng nói chuyện của những người
đi chợ mỗi lúc một ríu ran. Cảnh vật vẫn cứ như hôm qua, hôm kia thôi mà sao hoạ
giáng xuống đầu anh em tôi nặng thế này.
Gia đình tôi khá giả. Anh em tôi rất thương nhau. Phải nói
em tôi rất ngoan. Nó lại khéo tay nữa. Hồi học lớp Năm, có lần tôi đi đá bóng,
bị xoạt một miếng áo rất to. Sợ mẹ đánh, tôi cứ ngồi lì ngoài bãi không dám về.
Nghe lũ bạn tôi mách, em đã đem kim chỉ ra tận sân vận động. Nó bảo:
- Anh cởi áo ra, em và lại cho. Em vá khéo, mẹ không biết được
đâu.
Nhìn bàn tay mảnh mai của em dịu dàng đưa mũi kim thoan thoắt,
không hiểu sao tôi thấy ân hận
quá. Lâu nay, mải vui vhơi bạn bè, chẳng lúc nào tui chú ý đến em.
… Từ đấy, chiều nào tôi cũng đi đón em. Chúng tôi nắm tay
nhau vừa đi vừa trò chuyện.
Vậy mà giờ đây, anh em tôi sắp phải xa nhau. Có thể sẽ xa
nhau mãi mãi. Lạy trời đây chỉ là
một giấc mơ. Một giấc mơ thôi.
Nhưng không có tiếng dép lẹp kẹp trong nhà và tiếng mẹ tôi
nói:
- Thằng Thành, con Thuỷ đâu ?
Chúng tôi giật mình, líu ríu dắt tay nhau đứng dậy.
- Đem đồ chơi ra chia đi! - Mẹ tôi ra lệnh.
Thuỷ mở to đôi mắt như gnười mất hồn, loạng choạng bám vào
cánh tay tôi. Dìu em vào trong
nhà, tôi bảo:
- Không phải chia nữa. Anh cho em tất.
Tôi nhắc lại hai ba lền, Thuỷ mới giật mình nhìn xuống. Em
buồng bã lắc đầu:
- Không, em không lấy. Em để hết lại cho anh.
- Lằng
nhằng mãi. Chia ra! - Mẹ tôi quát và cơn giận dữ đi về phía cổng.
Em
tôi sụt sùi bảo:
- Cứ chia ra vậy.
Đồ chơi của
chúng tôi cũng chẳng có
nhiều. Tôi dành hầu hết cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá ngựa, những con ốc biển và bộ chỉ màu. Thuỷ chẳng quan
tâm đến chuyện đó, mắt nó cứ ráo hoảnh (3) nhìn vào
khoảng không, thỉnh thoảng lại nấc lên khe
khẽ. Nhưng khi
tôi vừa lấy hai con búp bê trong tủ ra, đặt sang hai phía thì em bỗng tru tréo lên giận dữ:
- Anh lại chia rẽ con Vệ Sĩ với con Em Nhỏ ra à ? Sao anh ác
thế!
Tôi nhìn em buồn bã:
- Thì anh đã nói với em rồi. Anh cho em tất cả.
Tôi đặt con Vệ sĩ vào cạnh con em nhỏ giữa đống đồ chơi của
Thuỷ. Cặp mắt em dịu lại, nhưng chợt
nghĩ ra điều gì, em lại kêu lên:
- Nhưng như vậy ai gác đêm cho anh ?
Tôi nhếch mép cười cay đắng. Trước đây có thời kỳ tôi toàn
mê ngủ thấy ma. Thuỷ bảo: “để em bắt
con Vệ Sĩ gác cho anh “.
Em buộc con dao díp (4) vào lưng con búp bê lớn và đặt ở đầu
giường tôi. Đêm ấy, tôi không chiêm bao thấy ma nữa. Từ đấy, tối tối, sau khi học
xong bái, Thuỷe lại “võ trang” (5) cho con Vệ Sĩ và đem đặt trên đầu giường
tôi. Buổi sáng, em tháo dao ra, đặt nó về chỗ cũ, cạnh con Em Nhỏ. Hai con
quàng tay lên vai nhau, ghé đầu vào nhau thân thiết, Từ khi về nhà tôi chúng
chưa phải chia xa ngày nào, nên bây giờ thấy tôi đem chúng ra, Thuỷ không chịu
đựng nổi. Một lát sau, em tôi đem đặt hai con búp bê về chỗ cũ. Chúng lại thân
thiết quàng tay lên vai nhau và âu yêm ngước nhìn chúng tôi. Thuỷ bỗng trở nên
vui vẻ.
- Anh xem chúng đang cười kìa!
Tôi cố vui vẻ theo, em nhưng nước mắt đã ứa ra.
Bỗng Thuỷ lại xịu mặt xuống:
- Sao bố mãi không về nhỉ ? Như vậy là em không được chào bố
trước khi đi.
Tôi nhìn sang cửa phòng bố. Mấy ngày rồi, bố vẫn biệt tăm.
Tôi nhìn em. Bao giờ nó cũng chu
đáo và hiếu thảo như vậy.
- Hay anh dẫn em đến trướng một lát.
Tôi đứng dậy, lấy chiếc khăn mặt ướt đưa cho em. Thuỷ lau nước
mắt rồi soi gương, chải lại tóc. Anh em tôi dẫn nhau ra đường. Em nắm chặt tay
tôi và nép sát vào như những ngày còn nhỏ. Chúng tôi chậm chậm trên con đường đất
đỏ quen thuộc của thị xã quê hương. Đôi lúc, đột nhiên em dừng lại, mắt cú nhìn
đauđáu vào một gốc cây hay một mài nhà nào đó, toàn những cảnh quen thuộc trên
con đường chúng tôi đã đi lại hàng nghìn lần từ thuở ấu thơ.
Gần trưa, chúng tôi mới ra đến trường học. Tôi dẫn em đến lớp
4B. Cô giáo Tam đang giảng bài. Chúng tôi nép vào một gốc cây trước lớp. Em cắn
chặt môi và im lặng, mắt lại đăm đăm nhìn khắp sân trường, từ cột cờ đến tấm bảng
tin và những vạch than vẽ ô ăn quan (6) trên hè gạch. Rồi em khóc lên thút
thít.
- Ôi, em Thuỷ! - Tiếng kêu sửng sốt của cô giáo làm tôi giật
mình.
Em tôi bước vào lớp:
- Thưa cô, em đến chào cô… Thuỷ nức nở.
Cô Tâm
ôm chặt lấy em:
- Cô biết chuyện rồi. Cô thương em lắm!
Và cô quay xuống lớp:
- Bố mẹ bạn Thuỷ chia tay nhau. Thuỷ phải xa lớp ta, theo mẹ về quê ngoại.
Một tiếng “ồ” nổi lên kinh ngạc. Cả lớp sững sờ. Đã có tiếng khóc
thút thít của mấy đứa bạn thân. Vài đứa mạnh dạn bỏ chỗ ngồi, đi lên nắm chặt lấy
tay em tôi như chẳng muốn rời. Toàn những bạn đánh chuyền, đánh chắt, có cái kẹo,
quả táo cũng để dành phần nhau trong suốt máy năm qua…
Cô giáo Tâm gỡ tay Thuỷ, đi lại phía bục, mở cặp lấy một quyển
sổ cùng với chiếc bút máy nắp vàng
đưa cho em tôi và nói:
- Cô tặng em. Về trường mới, em cố gắng học tập nhé!
Em đặt vội quyển sổ và cây bút lên bàn:
- Thưa cô, em
không dám nhận … em không được đi học nữa.
- Sao vậy ? –Cô sửng sốt.
- Nhà bà ngoại em ở xa trường học lắm. Mẹ em bảo sẽ sắm cho em
một thúng hoa quả để ra chợ ngồi
bán.
“Trời ơi”, cô giáo tái mặt và nước mắt giàn giụa. Lũ nhỏ
cũng khóc mỗi lúc một to hơn. Cuối
cùng, sợ làm ảnh hưởng đến giờ học, em tôi ngửng đầu lên, nức nở:
- Thôi, em chào cô ở lại. Chào tất cả các bạn, tôi đi.
Tôi dắt em ra khỏi lớp. Nhiều thầy cô ngừng giảng bài, Ái ngại
nhìn theo chúng tôi. Ra khỏi trường, tôi kinh ngạc thấy mọi người vẫn đi lại
bình thường và nắng vẫn vàng ươm trùm lên cảnh vật.
Vừa tới nhà, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng.
Mấy người hàng xóm đang giúp mẹ
tôi khuân đồ đạc lên xe.
Cuộc chia tay đột ngột quá. Thuỷ như người mất hồn, mặt tái
xanh như tàu lá. Em chạy vội vào
trong nhà mở hòm đồ chơi của nó ra. Hai con búp bê đã đặt gọn vào trong đó. Thuỷ lấy vội con Vệ Sĩ ra đặt
lên giường tôi, rồi bỗng ôm ghì lấy con búp
bê, hôn gấp gáp lên mặt nó và thì thào:
- Vệ Sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé!
Xa mày, con Em Nhỏ sẽ buốn lắm đấy,
nhưng biết làm thế nào…
Em khóc nức lên và chạy lại nắm tay tôi dặn dò:
- Anh ơi! Bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá
cho, anh nhé…
Tôi khóc nấc lên. Mẹ tôi từ ngoài đi vào. Mẹ vuốt tóc tôi và
nhẹ nhàng dắt tay em Thuỷ:
- Đi thôi con.
Qua màng nước mắt, tôi nhìn theo mẹ và em trèo lên xe. Bỗng
em lại tụt xuống chạy về phía tôi,
tay ôm con búp bê. En đi nhanh về chiếc giường, đặt con Em Nhỏ
quàng vào tay con Vệ Sĩ.
- Em để nó ở lại. - Giọng em tôi ráo hoảnh – Anh phải hứa với
em không bao giờ để chúng nó ngồi
cách xa nhau. Anh nhớ chưa. Anh hứa đi.
- Anh xin hứa.
Tôi mếu máo trả lời và đứng như chôn chân xuống đất, nhìn
theo cái bóng bé nhỏ liêu xiêu của
em tôi treo lên xe. Chiếc xe tải rồ máy, lao ra đường và phóng đi mất hút.
(Theo Khánh Hoài, Tuyển tập thơ – văn được giải thưởng trong
cuộc thi viết về quyền trẻ em, năm
1992)