Phân
bố nguồn lực - resource allocation
Tiểu nông, nông dân: tư tưởng cá thể, manh mún, hẹp hòi, rời
rạc, tùy tiện, thiếu tính tổ chức kỷ luật
công nhân với đặc tính kỷ luật cao, làm ăn tập thể, mang
tính tập trung của hệ thống dây chuyền sản xuất mới có thể làm hạt nhân và lãnh
đạo cách mạng
không ngần ngại thể hiện bản thân, kể cả những khuyết điểm,
với thế giới
mỉm cười với người lạ
Con người bị hấp dẫn bởi những khuyết điểm của nhau
Đón nhận những lời từ chối và đắng cay và tiếp tục bước đi
vì bạn là một người đàn ông lớn lao và mạnh mẽ hơn thế. Và khi bạn tìm thấy một
người phụ nữ yêu bạn vì con người của bạn (và bạn sẽ tìm được một người như vậy),
hãy tận hưởng tình cảm của nàng.
Không thể có những thiên tài vĩ đại nếu không có một chút
điên rồ
chỉ những kẻ đủ điên để nghĩ mình có thể thay đổi thế giới mới
chính là những người làm được điều đó
mọi người sẽ vui vẻ hơn nến chúng ta ngừng nói dối. Hãy luôn
luôn nói sự thật.
thành thật trọn vẹn là cách duy nhất để làm tâm hồn bạn
không khó chịu.
***
Bài học cốt yếu mà tôi học được từ những người huấn luyện
thú hoang là tôi nên trao thưởng cho những hành vi tôi khuyến khích và lờ đi những
hành vi tôi không hài lòng.
kĩ thuật mà những huấn luyện viên gọi là "tạo thói quen
từ từ", trao thưởng những bước nhỏ để dẫn đến một hành vi hoàn toàn mới.
bất cứ phản ứng nào, dù tích cực hay tiêu cực, đều thúc đẩy
hành vi. Nếu một hành vi bị bỏ lơ, nó thường sẽ chết dần chết mòn.
***
Đôi khi cách duy nhất để yêu thương bản thân là được người
khác yêu thương – ở những khía cạnh khiến ta thấy bất an và mong manh nhất, khi
được yêu thương, ta cũng sẽ có được sự tự do và nhẹ nhõm hơn – và cho phép họ
đi sâu vào tâm hồn ta hơn. Dù trò chuyện với bản thân nhiều đến mấy cũng không
đem đến cho ta trải nghiệm như khi được yêu thương. Vì đây là món quà đến từ sự
gắn bó giữa người với người, chứ không phải từ sức mạnh ý chí.
Khi con người thật của chúng ta không được chấp nhận, ta thường
có xu hướng tạo nên một vỏ bọc để khi ở trong nó, ta cảm thấy an toàn và được
chấp nhận – nhưng phải trả một cái giá rất đắt.
Chỉ có cái ‘tôi’ đích thực mới có khả năng sáng tạo, sống động,
mới có thể vượt qua những rủi ro để dám yêu thương sâu sắc.
Ta như đứng ở trước bờ vực thẳm khi phải chọn lựa chia sẻ
hay không phần con người sau thẳm nhất trong mình. Và thông thường chúng ta quá
sợ hãi để có thể chọn dũng cảm bước tiếp.
Chúng ta khao khát,
mong mỏi được giải phóng cái “tôi” đích thực của mình nhưng một bản năng sâu thẳm
trong con người ta luôn cố bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương có thể đến lần
nữa.
Vậy làm thế nào để chúng ta có thể giải phóng cái “tôi” bản
thân khỏi ách thống trị của những cảm xúc tiêu cực như xấu hổ, sợ sệt về những
tính cách thiên bẩm? Cách tốt nhất – đôi khi duy nhất – là thông qua những mối
quan hệ xã hội; những cánh tay dẫn lối giúp ta nhận ra giá trị của những thứ ta
phải luôn bao bọc, che giấu.
Trong những người bạn quen biết, ai là người phát hiện và tỏ
ra hứng thú với con người thật của bạn, không e dè những đam mê, khát khao hay
đố kỵ với những tài năng của bạn, luôn động viên bạn bộc lộ bản thân nhiều hơn?
Đó chính là những người đáng quý. Hãy tập cách dựa vào họ và cho họ lại những
gì họ xứng đáng. Họ đơn giản chính là lối thoát của bạn. Đó là thứ mà tôi gọi
là những mối quan hệ truyền cảm hứng.
***