TIỂU YÊU QUÁI NÚI LÃNG LÃNG
– BÀI HỌC NHỎ TỪ NHỮNG KẺ BÉ MỌN VÀ GIẤC MƠ QUÁ SỨC MÌNH
Có những bộ phim không cần hoành tráng để khiến người ta lặng người. “Tiểu Yêu Quái Núi Lãng Lãng” là một bộ phim như thế - một câu chuyện hoạt hình 2D giản dị, nhẹ tênh như một nét bút thủy mặc, nhưng chạm đến những vùng sâu kín nhất của người trẻ hiện đại: nơi những khát vọng lớn lao trú ngụ trong những thân phận nhỏ bé. Xem xong phim, tôi có cảm giác như nhìn thấy mình qua đôi mắt của một con yêu quái… thấp bé, vụng về, đầy tham vọng nhưng sống giữa một xã hội quá đỗi khắc nghiệt.
1. Những kẻ bên lề cũng có những giấc mơ to hơn chính mình
Bộ phim bắt đầu bằng một sự thật chua chát: bốn tiểu yêu đều xuất thân “dưới đáy” của xã hội, không quyền, không lực, không ai chống lưng. Và vì thế, ước mơ của họ… nghe đã thấy buồn cười: giả làm bốn thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh để thành chính quả.
Dưới lớp vỏ cổ trang, phim kể câu chuyện của con người hiện đại. Khi nhìn bốn tiểu yêu bị sỉ nhục, không được nhìn nhận, phải tự thân vùng vẫy trong hành trình không ai tin chúng có thể hoàn thành - tôi bỗng nhận ra đây chính là phiên bản phóng đại của hàng triệu người trẻ, những người mà đi xin việc bị đánh giá thấp ngay từ cái nhìn đầu tiên, đổi việc để mong đổi đời nhưng lại lạc trong mê cung công sở, có gia đình gửi gắm kỳ vọng nhưng thực tế lại tát vào mặt không chút nương tay, mang theo tham vọng lớn, nhưng biết rằng khởi đầu của mình quá thấp để với tới.
Và ta hiểu vì sao bốn tiểu yêu cố sống cố chết không chịu bỏ cuộc. Vì đôi khi trong đời, người ta theo đuổi một ước mơ không phải vì nghĩ mình chắc chắn làm được, mà vì… nếu không theo đuổi thì chẳng còn gì để sống.
2. Nhưng cuộc đời thường nhắc ta rằng “giấc mơ đó không dành cho mày”
Có một câu thoại trong phim khiến người ta bật cười… rồi lặng người: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà đi lấy kinh được, Ngộ Không và Như Lai đã quen nhau từ 500 năm trước rồi. Sa Tăng, Bát Giới đều là thần tiên giáng trần. Đường Tăng là Kim Thiền Tử đệ tử của Như Lai”. Câu này như một tấm gương soi thẳng vào sự thật tàn nhẫn của cuộc đời: có những hành trình, người mạnh thì được gọi là “định mệnh”, còn kẻ yếu thì bị bảo là “ảo tưởng.”
Và rồi phim cứ thế dẫn người xem vào một chuỗi thất bại, vấp ngã, khi bốn tiểu yêu nhận ra: dù họ cố gắng đến mức nào, dù họ thành tâm bao nhiêu, dù họ mang thiện ý thế nào,… thì mục tiêu kia ngay từ đầu đã vượt khỏi tầm với. Đó là khoảnh khắc mà bất kỳ ai từng nỗ lực trong đời đều thấm: thất bại không đau bằng nhận ra mình đã ngây thơ khi đặt kỳ vọng sai chỗ.
Có bao giờ bạn chợt hiểu rằng “chỉ cố gắng” chưa bao giờ là điều kiện cần của thế giới này.
3. Nhưng dù thất bại, điều quan trọng nhất còn lại là sự tử tế
Điều đáng quý của phim và cũng là điều khiến tôi thực sự xúc động, là cách những nhân vật nhỏ bé kia lựa chọn khi biết mình sẽ thất bại. Không oán đời. Không chửi số phận. Không quay lưng thành kẻ xấu để “thành công bằng mọi giá”. Họ… chọn tử tế. Họ chọn cứu người, giúp đời, sống đúng với bản tính lương thiện của mình, cho dù điều đó chẳng mang lại “thành quả” gì trước mắt. Và nhờ vậy, họ đạt được một thứ “ánh sáng nhỏ” - rực rỡ với chính họ, dù có thể vô nghĩa với thế giới. Cái rực rỡ nhỏ bé ấy, nếu không sống đúng với lòng mình, nếu cứ co cụm chạy trốn thất bại, sẽ chẳng bao giờ có được.
“Ngươi không cần trở thành người hùng của ai cả, chỉ cần đừng quên mình là ai”, đó là bản tuyên ngôn cho những người trẻ đang bơ vơ giữa thời hiện đại.
4. Phim hoạt hình, nhưng lại là một bài học hiện sinh
Nhìn qua thì đây chỉ là phim hài. Nét vẽ 2D mộc mạc, thoại bắt trend, tình huống gây cười. Nhưng càng xem càng thấy: phim hoạt hình này dành cho người lớn. Đặc biệt là những người đã từng kiệt sức nhưng không muốn bỏ cuộc. Nó nhắc ta rằng: vị trí xuất phát có thể thấp, xã hội có thể tàn nhẫn, giấc mơ có thể quá lớn đối với sức mình, nhưng tử tế, chính trực, giữ lấy hoài bão, và không quên bản thân là ai, đó là thứ làm nên giá trị của một đời người, chứ không phải kết quả cuối cùng. Bốn tiểu yêu không thành chính quả, nhưng lại thành… chính mình. Và đôi khi thế là đủ.
Thành công không phải lúc nào cũng đến. Nhưng sống tử tế với ước mơ của mình - điều đó chưa bao giờ là vô nghĩa. “Tiểu Yêu Quái Núi Lãng Lãng” không phải là câu chuyện về việc đạt được cái mình muốn. Nó là câu chuyện về việc giữ được chính mình trên con đường ấy. Một bộ phim bé nhỏ, nhưng lại có thể khiến ta tự hỏi: “Mình đã sống như thế nào trong cuộc hành trình của mình?”
Nếu xem xong phim, bạn thấy lòng nhẹ đi, dù chỉ một chút thôi, thì đó chính là thứ “ánh sáng nhỏ” mà bộ phim gửi lại cho bạn.
(to each brave soul that dares to begin)


No comments:
Post a Comment